Cà chua và dừa
– Hùng: Mũi của cậu giống như quả cà chua, xấu lắm. Phải mũi dọc dừa như tớ mới đẹp
– Dũng: Ừ, đúng rồi, nhưng “nước dừa” đang chảy kìa!
– Hùng: !?!
Cá biệt
– Bố: Ở lớp , con thường làm gì để phải mang biệt danh là học sinh cá biệt hả ?
– Con: Dạ , con không làm gì ạ !
– Bố: !?
Buồn hơn
Trong quán rượu, anh thanh niên gặp một người bạn đang uống một mình:
– Trông anh buồn quá! Có chuyện gì thế?
– Mẹ tôi mất vào tháng sáu để lại cho tôi 3.000 đô la.
– Xin chia buồn cùng anh!
– Thế rồi vào tháng bảy, bố tôi lại chết và để lại 7.000 đô la.
– Trời đất! Chỉ trong có 2 tháng mà anh mất đi những người thân yêu nhất. Tôi hiểu vì sao anh lại buồn tới mức này.
– Chưa hết đâu anh ạ! Tháng tám vừa rồi, dì tôi lại chết và để lại cho tôi 10.000 đô la.
– Anh thật là người bất hạnh.
– Nhưng buồn hơn nữa là tháng này chả có ai chết cả.
Buồn cười nhất
Bà mẹ có việc đi làm, để 2 đứa con nhỏ tự trông nhau ở nhà. Khi về nhà vào lúc chiều muộn, bà lo lắng hỏi cậu con trai lớn: “Em với con chơi vui chứ?”
– Vâng, rất vui ạ – cậu con trai cười toe toét.
– Chắc là 2 anh em xem tivi?
– Vâng, nhưng chỉ lúc đầu thôi. Vì 2 đứa đều xem chán các chương trình rồi.
– Vậy làm sao con với em vui vẻ được suốt cả ngày? – bà mẹ tỏ ý ngạc nhiên.
– Dạ, thoạt tiên, chúng con xem phim hoạt hình Tom và Jerry, nhưng chúng con không thấy buồn cười. Sau đó chúng con xem phim hài Laurel và Hardy nhưng chúng con cũng không thấy buồn cười. Rồi chúng con xem Mr. Bean, vẫn chẳng thấy buồn cười gì cả. Chúng con nghĩ ra chuyện vào trong kho, ở đấy có một cái hộp nhỏ quấn ruy-băng màu hồng, chúng con thấy những bức thư bố viết cho mẹ khi 2 người chưa lấy nhau. Chúng con vừa đọc vừa cười bò ra.
Bước chuẩn bị gay cấn
Có một bà đỡ khá lành nghề nhưng hay mất bình tĩnh. Người ta gọi bà đến đỡ một ca đẻ con so, tới với hòm dụng cụ trong tay, bà nói với người chồng:
– Mời anh ra ngoài, cần gì tôi sẽ gọi.
– Sản phụ đã bắt đầu la hét. Khoảng 10 phút sau, bà thò đầu ra cửa và nói: Anh có kìm không?
– Hả?! Anh chồng tròn mắt hỏi.
– Vâng, kìm, nhanh lên! Không hả hở gì hết, tôi biết việc tôi phải làm.
– Có kìm rồi, khoảng 5 phút sau, bà lại xuất hiện ở cửa: Anh có cái cờ lê to không?
– Cờ lê à? Lạy chúa, điều gì đã xảy ra với vợ tôi?
– À… không sao, nhưng tôi cần một cái cờ lê.
– Người chồng bâng khuâng ngắm cái cờ lê rồi miễn cưỡng đưa nó cho bà ta. Cửa khép lại, tiếng kim loại va chạm nhau xủng xoảng, két… két. Anh chồng ở ngoài nghiến chặt răng, mặt tái dại, chân tay run bần bật. Được một lát, thở hổn hển, mặt nhễ nhại mồ hôi, bà thò đầu ra cửa quát: Hãy nghe đây, tìm ngay một cái búa tạ, nếu chậm thì không kịp mất!
– Đến nước này, anh chồng không chịu nổi nữa, xô cửa xông vào, trước mắt anh là nền nhà ngổn ngang kìm, búa… và hòm dụng cụ chưa mở được.
Bức thư gởi papa Điện Lực
Kính thưa cha!
– Con là một trong hàng triệu đứa con ngoan ngoãn và hiếu thảo của cha đây. Trong hợp đồng, cha đã có nhã ý gọi chúng con bằng hai từ “quý khách” nhưng từ lâu, trong sâu thẳm của lòng con, con chỉ muốn tự nhận mình là con của cha.
– Tháng này cha bảo con đóng 1 triệu đồng thì con không dám đưa thiếu 999 ngàn đồng; tháng sau cha bảo cúp điện 4 ngày thì con không dám nài nỉ cha bớt xuống còn 3 ngày rưỡi.
– Con không nộp tiền thì cha cắt điện, hoặc gửi thư rầy rà; con nộp tiền đủ thì thỉnh thoảng cha lại có quyền quên, đến hỏi con: “Biên lai điện tháng rồi của mày đâu?”. Bằng mọi cách, con phải xuất trình cho được biên lai ra thì cha mới hết nghi ngờ cái trinh tiết của con.
– Cha ơi!
– Đất nước ta còn khó khăn, lượng điện sản xuất không đủ đáp ứng cho nhu cầu dùng điện. Chúng con hiểu rất rõ điều ấy. Ngay đến những nước giàu có, thỉnh thoảng họ cũng cúp điện cho vui, huống chi đất nước chúng ta vốn thuộc vùng nhiệt đới, mùa khô hạn nước về không đủ quay các guồng máy thủy điện, chuyện cúp điện là chuyện đương nhiên.
– Thế nhưng thưa cha, lắm khi cha cúp điện với một cách làm không giống ai, cha à!
– Đời này có rất nhiều tờ báo, đài truyền hình, đài phát thanh sẵn sàng làm cái loa thông tin cho lịch cúp điện của cha. Thế nhưng, có lẽ cha không thương chúng con, nên việc loan báo rộng rãi đối với cha hình như là không cần thiết.
– Không phải các con lơ đãng không nghe lệnh cha cúp điện mà chính vì không biết tìm ra cái lệnh ấy ở đâu. Bất nhơn hơn nữa là cha cúp đột xuất, cúp cái rụp, khiến chúng con không biết nơi nào mà lần.
– Thí dụ cha bảo cúp phường Đông Hưng Thuận, nhưng cha cao hứng chơi luôn qua phường Tân Thới Nhất. Thí dụ cha cúp đường dây, cúp thay cầu chì, cúp duy tu, cúp dựng trụ, cúp vì mưa, cúp vì cháy nổ bình đèn đâu đó.
– Phải nói cha là một người oai hùng, tuy không tham dự các giải World Cup hay Euro, nhưng những cái cúp của cha thì nhiều hơn tất cả những nhà vô địch. Mà cha cúp cũng rất kỹ, cúp biệt mù sơn dã từ 6h sáng đến 7h rưỡi tối.
– Cha ơi, ban ngày có ánh sáng mặt trời không nói làm chi, chứ ban đêm thiếu ánh sáng, con thường đút cơm vào lỗ mũi, hầu như ai cũng muốn nấu cơm vào lúc 6h chiều cha à. Hoặc giả là cha muốn chúng con lãng mạn như các cặp tình nhân phương Tây, ăn cơm nên đốt đèn cầy cho đời thêm thú vị?
– Đã thế, khi có điện lại, con đã từng bị mừng hụt. Đùng một cái điện sáng lên, máy bơm nước chạy, tủ lạnh vi vu, tivi hét tướng, máy cưa kêu re re. Bởi đang bị hạn mà gặp mưa rào, nên nhà nào nhà nấy tích cực dùng điện thay cho giờ cúp điện, nên nổ bình đèn, cháy cầu dao, cháy đường dây. Điện lại cúp cái rụp! Thử hỏi mâm cơm đêm có gì hắc ám hơn không?
– Con đảm bảo, trong báo cáo gia tăng dân số, sinh thêm con thứ ba có phần trách nhiệm lớn của cha. Nửa khuya mà cha cúp điện thì ai mà ngủ nổi? Mà ngủ không được, thức cũng không có việc chi làm thì người ta làm cái chi?
– Thưa cha!
– Cha đã lỡ gọi con là “quý khách”, một cách gọi khách sáo, đôi khi nghe cũng sương sướng cái lỗ tai.
– Thế nhưng cái cách cha làm với chúng con thì cứ y như hàng triệu vị khách quý ấy là con, là cháu trong nhà của cha. Nghĩa là cha ban cho sao thì chịu vậy.
– Ấy là con chưa kể đến những nguy hiểm mà chúng con gặp phải. Cha biết không? Đi ngoài đường mà con sợ lắm cha à, chẳng may dây điện rớt, dây điện lòng thòng… con bị giựt đen thui về thăm ông bà quá sớm. Mà con chết nếu đuợc cha rủ lòng thương xót đứa con trung thành của cha thì đỡ tủi thân vậy mà cha nào có nghĩ tới cha bảo với những đứa con khác của cha là con chết do số con xui, do ông trời ổng oánh sấm sét, mà cái sấm sét này ngộ lắm cha, chỉ có mình cha thấy thôi. Nên con càng ngày càng khâm phục cha, vì cha thật thần thông quảng đại.
– Nếu là ở nước khác, khách hàng sẵn sàng kiện cha ngay. May mà cha ở nước ta, chúng con ngoan ngoãn không kiện cáo gì.
– Thế nhưng, dẫu chúng con thông cảm thông cảm cha đến bao nhiêu đi nữa, thì xin cha cũng nhớ cho là mình đã gia nhập VêđúpTêÔ (WTO), chúng con hiếu thảo nuôi cha cũng mập mạp theo thời gian rồi, đã đến lúc cha nên chơi cho đúng bài bản, chứ chơi dài dài mửng này, sẽ có ngày con đi kiện cha đó!
– Đội ơn cha!